Năm xưa chồng tôi là Người Lính (thơ Nguyễn Thị Thanh Đương) Kim Khánh.
NỖI LÒNG NGƯỜI LÍNH
Chào các bạn cùng chiến tuyến của một thời lửa đạn Phước thay chúng ta vẫn còn có mặt trên cõi trần gian Đã cùng tôi rong ruổi trên 4 vùng chiến thuật Đã từng vào sinh ra tử Từ ruộng đồng cho đến rừng núi hoang vu Chốn đèo cao heo hút Không nơi nào thiếu dấu chân bọn mình Lấy trăng, sao, hỏa châu làm đèn Đi tìm lại khoảng trời an bình ngày tháng cũ Cho quê hương yêu dấu chúng ta Biết bao nhiêu trận đánh đã xảy ra Nhiều, rất nhiều mà tôi không muốn nhớ Trên chiến địa cùng bao nỗi vất vả Thiếu thốn, đói khát, bệnh hoạn, thương vong Và cả những nỗi nhớ nhung Của một thời quá khứ
Tại sao thế ư ? Tại sao tôi lại không muốn nhớ ? Bởi đó là niềm thống khổ của cả một dân tộc Trong cuộc nội chiến tương tàn Đã hủy hoại cả mấy thế hệ Hàng hàng lớp lớp con người ra đi không trở về Cùng những vết thương lòng muôn đời không khép kín Của những gia đình có con em ra trận. Có anh, có tôi, cùng triệu triệu người dân Trai thời loạn xá gì thân xác Cũng chỉ vì hai tiếng Việt Nam Vì những gì tiền nhân đã từng dựng nên và gìn giữ Bao gương xưa chẳng thể nào quên
Thấm thoát đã gần bốn mươi năm Tôi chỉ lấy mốc của một thời thay đổi chủ Cho dễ nhớ mà thôi Tôi, anh, chúng ta có thể chưa hề biết mặt Nhưng có chung một dòng máu đỏ Một màu da vàng Và một trái tim cháy bỏng yêu thương Hăm hở xếp bút nghiêng xông vào trận mạc Chỉ khác nhau binh chủng mà thôi Để lại sau lưng biết mấy nỗi niềm Đó là người yêu, người mẹ, vợ hiền Cùng con thơ vẫn còn đang bú sữa Cất đi nỗi nhớ nhung mà lòng càng thắm thiết Thương người cha già yếu và cả nếp nhà xiêu Có những ngày hành quân mải miết Như con thiêu thân, sống chết bất ngờ Đồng đội tôi ngã xuống thật tình cờ Không một lời trăn trối một tia nhìn nhắn gửi Dù khi sống biết bao nhiêu tâm sự Cùng lời hứa miệng với nhau nếu được về phép Thăm người con gái bé nhỏ áo trắng thơ ngây Đang đợi chờ để được làm người yêu của lính Phải hình ảnh ấy thật là tuyệt bích Trai áo trận bên người tình sóng bước Nhưng đó chỉ là mơ ước Bạn ra đi với bao dự tính Để lại người thương khốn khổ miệt mài Thay áo cưới là vành tang trắng Trắng cõi lòng trắng cả tương lai... Đó chỉ là một trong những muôn vàn Bao cảnh ngộ còn đau thương thảm thiết Ra đi không để lại hình hài mà dấu vết Chỉ là dòng máu đặc quánh trên đất mà thôi Biết bao nhiêu quả phụ con côi Trông tin chồng cùng mối sầu đời vạn cổ Với hy vọng mong manh vì không tin đó là sự thật Không thấy xác, biết đâu còn sống Hay bị cầm tù bởi địch, hy vọng dù mong manh... Tôi, bạn, chúng ta đều đã hiểu về quảng đời gian khổ Của người lính phải không?
Bạn của tôi ơi ! Chiến hữu của tôi ơi ! Có thể bạn ngạc nhiên khi tôi nhắc lại Những đau thương mất mát một thời Tôi vẫn biết có những người chiến hữu Giữ trong lòng với những vết thương Không hình hài rõ rệt Tự gặm nhấm, tự đau, tự hối... Khi nghĩ về đất nước, quê nhà thuở còn chiến tranh Và vẫn giữ được khí tiết, danh dự của màu áo lính Nhưng cũng có những người lấy đó làm mục đích Tự phong mình, chèn ép anh em Qua các trận bầu bán danh hiệu mỗi khi kỷ niệm Về các quân binh chủng ngày xưa Thật tầm thường và cũng thật bi ai Tôi thấy tiếc cho những người đã mất! Gặp lại nhau trong những ngày nhắc nhớ đó Xin hãy cùng nhau nghĩ đến bạn ta Những người đã mất, và những người còn sống Nhưng khốn thay, đã để lại một phần thân thể Trong trận đánh ngày nào Đó là đôi chân, cánh tay, đôi mắt Nay có thể là đang lăn đi hay đang nằm liệt Thèm chút tình, chút nghĩa của anh, tôi Tôi vẫn biết có những đồng đội của mình Giờ vì chút lời phỉnh nịnh Trở về nơi xưa, ngoảnh mặt chối từ Làm những điều bất nhân bất nghĩa Mượn danh để mưu cầu trục lợi Bán rẻ đi phẩm chất con người Ăn chơi, phè phởn chốn xa xôi Để tiếng xấu mỗi khi gặp chuyện
Bạn của tôi ơi ! Chiến hữu của tôi ơi ! Tôi xin bạn đừng làm vẩn đục Màu áo của binh chủng chúng ta Của QLVNCH ngày nào Hãy trân trọng một thời quá khứ a thua không phải do đánh địch tồi Mà thua chỉ vì bị bạn lọc lừa phản bội Và hôm nay tôi chỉ muốn nói Tôi là người phế binh!. Nhưng may thay tôi vẫn còn đôi mắt Vẫn còn một gia đình cùng sự hy sinh Của người thân, luôn vui dù tôi đã gửi Một phần xương thịt nơi trận địa xưa Để nhìn lại hình ảnh của đồng đội mình Nơi quê nghèo với muôn hình muôn vẻ Mà nhìn vào tôi thấy nhói đau Người lính chiến hình hài không trọn vẹn Mang tấm bảng ghi lên những số tiền Tuy ít đó, nhưng bạn vẫn còn nghĩ đến Huynh đệ ta, chiến sĩ của một thời... Giờ đây tuy cũng trễ quá rồi Nhưng tôi vẫn biết ơn những người còn nhớ đến Dù không biết tên, không chung đơn vị Tuy xa xôi, vẫn thấm đậm tình người
Nhất là khi nghe được một khúc ca tuyệt vời Năm xưa chồng tôi là người lính� Cùng hình ảnh các trận đánh đã qua Tôi cảm động không thể nào ngăn được Dòng lệ này ngỡ khô héo từ lâu Thật vô cùng cám ơn, bạn đang ở nơi đâu? Người chiến hữu xưa kia chắc nay còn lận đận Dù là người lính nhưng tay lại cầm đàn Tên của anh tôi không thể nào quên Với những gì anh viết từ trái tim anh để lại Nghe mà thấy cõi lòng tôi chợt ấm Vẫn còn đó những lời vang vọng mãi Đang âm thầm làm sống lại ký ức xưa Và vực dậy một ước mơ đã từ lâu hóa đá.
NGƯỜI LÍNH CŨ - 6.8.2012 (Viết tặng Ns Vĩnh Điện để chia sẻ với tác giả sau khi nghe và xem Video nhạc NĂM XƯA CHỒNG TÔI LÀ NGƯỜI LÍNH Ca khúc Vĩnh Điện, phổ thơ Nguyễn Thị Thanh Dương)