Người mang “Trĩu nặng gánh đời“ (*) Tôi nghe Thơ gọi bồi hồi non xa Ơi quê ! Từ độ phong ba Bây giờ đành gọi quê là cố hương Con chim Quốc vọng tiếng buồn Lắng hồn dâu biển tuyết sương bời bời Xa quê ba bảy (37) năm rồi Thơ sầu thả gió chơi vơi dặm ngàn Tiếng thầm ai gọi Việt Nam Quê hương tôi đó ngút ngàn khổ đau Gửi về đâu, hỡi nguồn sầu Trời quê sao vẫn trắng màu tuyết pha Dân oan, đòi đoạn xót xa Tiếng hờn vang vọng sóng nhòa trùng khơi Bài thơ nào viết nửa vời Mang mang tâm sự ý đời lặng câm Nguyện cầu non nước xoay vần Việt Nam quê mẹ đón xuân thanh bình Bầu không một giải thanh thanh Gửi mây ước nguyện an bình nhân gian Trường Sơn lại rực cờ vàng Hoa thương yêu nở bát ngàn quê tôi À ơi tiếng hát vào đời À ơi tiếng mẹ muôn đời còn thương Xuân nầy vẫn xuân tha hương Dõi nhà chỉ thấy Một Phương Mây Sầu.